méng
濛 méng ㄇㄥˊ
濛 méng
(1) 见“溟濛” míngméng
(2) “蒙”的异体字
蒙 ㄇㄥˊ méng
〈形容词〉
下著小雨的样子。《诗经·豳风·东山》:「我徂东山,慆慆不归;我来自东,零雨其蒙。」
〈动词〉
笼罩。唐·武元衡〈和杨弘微春日曲江南望〉诗:「烟蒙宫树晚,花咽石泉流。」《太平广记·卷四一八·张鲁女》:「张鲁之女,曾浣衣于山下,有白雾蒙身,因而孕焉。」
piē
xí
lěi
yú
ruǎn
xiàng
jiǎn
hàn
shè
miáo
tuó
huàng
mài
yīng
tuī
liǎo
duò
zòng
zhēng
zào
hóng
zhēn
bàng
gāi
pài
xū
zú
yō
kuí
nè
chēn
duān
hūn
chuí
zhì
yì